Chân dung ngôi nhà văn Nguyễn Đình Thi
ĐẤT NƯỚC
Bạn đang xem: bài thơ đất nước nguyễn đình thi
Sáng đuối nhập như sáng sủa năm xưa
Gió thổi ngày thu hương thơm cốm mới
Tôi ghi nhớ những mùa thu vẫn xa
Sáng chớm giá buốt trong tâm địa Hà Nội
Nhưng phố nhiều năm xao xác khá may
Người rời khỏi đón đầu ko nghoảnh lại
Sau sống lưng thềm nắng và nóng lá rơi đầy
Mùa thu ni không giống rồi
Tôi đứng nghe sướng thân thiết núi đồi
Gió thổi rừng tre phấp phới
Trời thu thay cho áo mới
Trong biếc trình bày cười cợt thiết tha
Trời xanh rì đó là của bọn chúng ta
Núi rừng đó là của bọn chúng ta
Những cánh đồng thơm sực mát
Những ngả đàng chén bát ngát
Những loại sông đỏ ửng nặng nề phù sa
Nước bọn chúng ta
Nước những người dân ko khi nào khuất
Đêm tối rầm rì nhập giờ đất
Những buổi thời trước vọng trình bày về
Ôi những cánh đồng quê chảy máu
Dây thép tua đâm nát nhừ trời chiều
Những tối nhiều năm hành binh nung nấu
Bỗng phấp phỏng ghi nhớ đôi mắt người yêu
Từ trong thời hạn nhức thương chiến đấu
Đã ngời lên đường nét mặt mũi quê hương
Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu
Đã nhảy lên những giờ căm hận …
Bát cơm trắng chan ăm ắp nước mắt
Bay còn giằng ngoài mồm ta
Thằng giặc Tây, thằng chúa đất
Đứa đè cổ, đứa lột da
Xem thêm: phim chiếc bóng sư tử trên thân mèo
Xiềng xích bọn chúng cất cánh ko khoá được
Trời ăm ắp chim và khu đất ăm ắp hoa
Súng đạn bọn chúng cất cánh ko phun được
Lòng dân tớ yêu thương nước thương nhà
Khói xí nghiệp sản xuất cuộn nhập sương núi
Kèn gọi quân văng vọng cánh đồng
Ôm non sông những ngươi áo vải
Đã đứng lên trở thành những anh hùng
Ngày nắng và nóng nhen nhóm theo đuổi tối mưa dội
Mỗi bước đàng từng bước hi sinh
Trán cháy rực suy nghĩ trời khu đất mới
Lòng tớ chén bát ngát ánh bình minh
Súng nổ lúc lắc trời dỗi dữ
Người lên như nước vỡ bở
Nước VN kể từ tiết lửa
Rũ bùn vực dậy sáng sủa lòa!
1948 – 1955
LỜI BÌNH CỦA NHÀ THƠ ANH NGỌC:
Nguyễn Đình Thi đặt điều cây viết viết lách bài bác thơ này năm 1948, Lúc cuộc kháng chiến chống pháp mới nhất chính thức không được bao lâu, tình thế non sông còn đặc biệt trở ngại, những vùng khu đất thuộc sở hữu tớ vẫn hầu hết là rừng núi và một không nhiều đồng bởi vì tuy nhiên lúc này tớ gọi là “vùng thâm thúy vùng xa”. Chỉ sở hữu thế thôi. Nhưng gọi bài bác thơ tớ ko thể không sở hữu và nhận rời khỏi một tư thế đặc biệt lạ: toàn cỗ bài bác thơ bầy phới một niềm sáng sủa, một niềm tin yêu ko gì lúc lắc đi vào tuyến phố cút và sau này vớ thắng của dân tộc bản địa, của non sông. Toàn cỗ niềm tin yêu ấy, tình thân ấy được hòa tan trong những câu từng chữ, nhất là nó vang lên nhập một giọng điệu hào sảng là tuyệt hảo mạnh mẽ và uy lực và mới nhất mẻ vừa sức cắm một cột mốc khởi điểm cho 1 trong mỗi loại thơ chủ yếu xuyên thấu thế kỷ nhì mươi – loại thơ viết lách về trận đánh trường đấu kỳ chống lấn chiếm, giành song lập, tự tại cho tới non sông và quần chúng. #.
Trời xanh rì đó là của bọn chúng ta
Núi rừng đó là của bọn chúng ta
Những cánh đồng thơm sực mát
Những ngả đàng chén bát ngát
Những loại sông đỏ ửng nặng nề phù sa
Xem thêm: văn khấn thắp hương hàng ngày
Cái hoặc của những câu thơ này đành rằng là sự việc góp sức của tài nghệ xử lý kể từ ngữ, hình hình họa và tiếng động của người sáng tác, tuy nhiên rõ rệt, mức độ lúc lắc động và truyền cảm đồ sộ rộng lớn của chính nó hầu hết nằm tại vật liệu của hồn người tuy nhiên ở đó là một tư thế tự động ngôi nhà, tự động bên trên của một loài người Lúc vẫn ngấm nhuần cho tới tiết thịt những chân lý sinh sống cao niên. Bởi thế từng tiếng thơ ở trên đây đều nhập trong cả, đều được thốt rời khỏi ngẫu nhiên như không:
Mùa thu ni không giống rồi…
Câu thơ như 1 khẩu ngữ, chẳng thấy dấu tích niêm luật, thậm chí còn cũng chẳng dường như gì là 1 trong câu thơ. Cái ranh giới thân thiết hồn nhiên phải chăng và tuỳ tiện cẩu thả nom vẻ ngoài rất đơn giản láo nháo nhập nhau, tuy nhiên thực rời khỏi là không giống nhau một trời một vực. Được bảo hộ bởi vì một nội lực sở hữu thiệt ở phía đằng sau, câu thơ đàng hoàng thốt lên một chân lý, gọn gàng và đầy đủ, người đồng cảm và đồng bộ tiếp tục dễ dàng và đơn giản tiêu thụ lấy như ko thể không giống. Có lẽ này cũng là phong thái thơ Nguyễn Đình Thi, bởi vì nó được dùng nhất quán ở nhiều bài bác không giống nữa của ông. Những câu thơ của Nguyễn Đình Thi luôn luôn khêu gợi tớ cho tới hình hình họa những ngôi nhà lực sĩ sở hữu hạng, những người dân rất có thể nhấc bên trên vai hàng nghìn cân nặng tuy nhiên đường nét mặt mũi vẫn tươi tỉnh tỉnh, ko hề biến hóa sắc:
Bát cơm trắng chan ăm ắp nước mắt
Bay còn giằng ngoài mồm ta
Thằng giặc Tây, thằng chúa đất
Đứa đè cổ, đứa lột da
Và đỉnh tối đa của loại ngữ điệu “lực sĩ” – một vừa hai phải cứng rắn, cuồn cuộn một vừa hai phải quyến rũ và mềm mại, buông lỏng ấy kiên cố hắn là ở tứ liên minh tuy nhiên đỉnh của đỉnh đó là câu cuối cùng:
Súng nổ lúc lắc trời dỗi dữ
Người lên như nước vỡ bờ
Nước VN kể từ tiết lửa
Rũ bùn vực dậy sáng sủa lòa.
Hiệu trái ngược của hình hình họa, của âm trở thành vẫn đạt cho tới cực độ, xứng danh với hào khí của tất cả một dân tộc bản địa đang được vùng lên giành lại song lập, tự tại và cũng xứng danh được xếp nhập mặt hàng những áng “thiên cổ hùng văn” của lịch sử dân tộc văn học tập nước ngôi nhà.
Rõ ràng, nếu như lấy đối chiếu với một vài kiệt tác thơ Ra đời nằm trong thời hạn tuy nhiên cơ hội cảm cơ hội viết lách còn nhiều duyên nợ với thơ trước cách mệnh, thì bài bác thơ này của Nguyễn Đình Thi, cùng theo với một vài bài bác không giống của Tố Hữu, Trần Mai Ninh, Hoàng Trung Thông. . . vẫn tạo thành một ngôi trường thơ không giống, thực sự bay thoát khỏi loại bóng hoành tráng của thơ chi phí chiến và thêm phần tạo thành dung mạo riêng biệt của nền thơ cách mệnh VN thế kỷ nhì mươi.
Anh Ngọc
Theo Tạp chí Văn nghệ Quân đội
Bình luận